Thầy con, Phê rô Trần Xuân Trường, sinh ngày 01.08.1968 đã về nước thiên đàng hưởng nhan thánh Chúa vào ngày 26.12.2021 tại Giáo Xứ Phát Hải.
Con mong Thầy an nghỉ.
Con xin lỗi Thầy vì trong những giây phút cuối cùng con không kịp về chào Thầy. Con xin viết những dòng này để con tiễn biệt Thầy trên đường Thầy về với Chúa.
Suốt những năm học cấp 2, từ lúc con học lớp 6 năm 1996 ở THCS Đông Du, đến giờ và luôn mãi, Thầy là thầy con, là người cha thứ 2 của con, là bạn của con.
Con nhớ những năm học văn với Thầy để chuẩn bị cho thi đại học. Qua bài giảng của Thầy, giọng kể sống động và nhập thần của Thầy, những nhân vật trong sách được thổi hồn sống dậy, những câu thơ được dạt dào đong đầy tình cảm và hiển hiện khắc khoải nhân sinh. Học văn với thầy, con biết nhìn người bằng ánh mắt yêu thương. Học văn với thầy, con biết tin vào bản thân và sức mạnh của văn chương.
Thi Đại Học, một tay Thầy dắt mười mấy đứa tụi con 1 tuần lên Phạm Văn Hai ở trọ, Thầy đi chợ nấu ăn lo từng bữa cơm. Thầy sắp xếp các anh chị lớp trên chở từng đứa học trò mà thầy xem như con đi thi. Thi xong Thầy bảo Thầy mơ thấy tụi con đậu điểm cao . . . Rồi thật vui, tụi con cũng trở thành sinh viên đi Sài Gòn trọ học.
Con luôn nhớ những lá thư con gởi Thầy tâm sự chuyện tình cảm tuổi học trò của con. Con vẫn nhớ những buổi chiều mưa từ Sài Gòn về thăm nhà ở Dốc Mơ con vội chạy vào xứ Đức Huy chỉ để nghe tiếng mưa và cảm nhận sự ấm áp nơi mái nhà tôn Thầy ở Thầy nuôi heo nuôi thú. Rồi con nhớ những bữa cơm tối, những giấc ngủ qua đêm thật ngon với Thầy và với các bạn tại nhà gỗ đơn sơ.
Đi dạy học, con hiểu rõ hơn những vất vả mà Thầy phải chịu. Trong mọi hoàn cảnh khó khăn Thầy đặt học trò làm trung tâm. Thầy chấm bài, soạn bài và tài liệu giảng dạy thâu đêm suốt sáng. Thầy luôn nói về lớp học, về các bạn học sinh mới ở những lớp học ngặt nghèo nhất (Nhà Giam Xuân Lộc) hay ở Sài Gòn (THPT Nguyễn Khuyến) với niềm cảm hứng mãnh liệt. Những lần con nghe thầy kể chuyện về lớp học là những lần con được khai mở về nhân cách, phẩm chất và kỹ năng của một Nhà Giáo và có thêm niềm tin vào sức mạnh của giáo dục chân chính.
Con luôn cố gắng những việc con làm cho học trò con được một phần nhỏ như Thầy làm cho các bạn ấy. Con luôn cố gắng sự chỉn chu của con trong giảng dạy được một phần nhỏ như Thầy. Trong sự cố gắng của con luôn có hình ảnh và lời nói, tiếng cười động viên của Thầy. Theo bước chân Thầy con luôn tự hào!
Con mong Thầy an nghỉ, trong niềm tin vào cuộc khổ nạn và sự phục sinh của Chúa Giêsu Kito.